Một tuần nghỉ sau đám
cưới, có thể đối với nhiều
người đó là quãng thời
gian đẹp nhất, ý nghĩa
nhất. Nhưng các bạn
xem đấy, với tôi nó đúng
là một quãng thời gian
khủng khiếp. Nhưng vẫn
chưa là gì với những
chuỗi thời gian tiếp theo
sau này.
- Sếp đến rồi kìa!
- Chúng em chào sếp!
- Ờ, chào mọi người! -
Tôi nói với giọng chả mấy
gì phù hợp với không khí
hân hoan chào đón của
mọi người trong phòng.
- Nhìn sếp bơ phờ thế kia
là nghi lắm đó nha! Chắc
đêm qua... - Cậu Đức nói
đến đây quay lại cùng
mọi người cười hô hố, cứ
như là cậu ta và mọi
người đoán đúng lắm ko
bằng. Đêm qua ư? Mấy
ngày nay rồi, tôi nào có
đc ngủ cùng vợ bữa nào.
À chính xác là một tuần.
Tính cả hai ngày phải
ngủ dưới sàn nhà. Ko
biết nếu bọn họ biết
chuyện sẽ cười vào mũi
tôi thế nào đây.
- Anh Lâm! Thế nào?
Làm tốt chứ!
- Sao lại ko? Các cậu
khinh thường sếp mình
thế à?
- Thật ạ? Thế chị nhà...
khen chứ ạ? - Cả phòng
lại cười rầm rộ!
- Trật tự đi! Thôi đến giờ
làm rồi, vào làm việc đi,
ko cuối tháng đánh giá
xếp loại tôi trừ hết điểm
giờ. - Vừa nói đến tiền có
khác ai nấy đều tập
trung chuyên môn ngay
ko cần tôi nhắc đến lần
thứ hai. Nhân viên của
tôi đó, đc cái giống tôi,
nhắc đến tiền là làm việc
rất hiệu quả. Nhưng dẹp
yên đc đám nhân viên,
tôi lại thấy tủi cho thân
mình. Ai đời lấy vợ rồi,
mang phận chồng mà
chả đc làm chồng! Tất cả
cũng chỉ tại cái kế sách
mang bầu rồi mà ra. Và
cái kế sách ấy còn gây ra
đủ rắc rối nữa.
Tôi vừa trở về nhà đã
thấy tiếng Thanh Mai và
mẹ tôi:
- Mẹ, sao mẹ lại vứt hết
quần của con thế?
- Con gái lấy chồng rồi
sao có thể mặc cái thứ
này đc chứ?
- Quần tụt thì sao hả mẹ?
Con thích mặc vì chúng
thoải mái.
- Ko đc! Mẹ đã mua mấy
cái quần chửa cho con
rồi.
- Quần chửa?
- Phải! Bắt đầu từ hôm
nay mặc đi!
- Gì vậy chứ! Con mới
chưa đầy hai tháng mà.
Bụng làm gì đã to mà
phải mặc quần chửa chứ
mẹ !
- To hay ko to tôi ko cần
biết! Vì cô có chử, phải
mặc quần chửa, ko sau
này ảnh hưởng đến cháu
tôi. Thế thôi, ko nói
nhiều nữa.
- Thật là bất công! -
Thanh Mai hét lên.
- Nếu sợ sao còn chửa
sớm làm gì?
- Dạ?... - Cô ấy ấm ức lắm
mà ko nói đc gì!
Tôi bước lên tầng ngay
sau khi mẹ tôi trở về
phòng. Nhẹ nhàng ôm
chầm lấy vợ từ sau lưng,
khẽ thơm lên má cô ấy.
- Nhớ vợ quá!
- Buông ra đi người ta
đang tức đây!
- Sao vậy? - Tôi giả vờ
như ko biết chuyện gì.
Cô ấy kéo tay tôi ra,
xoay người lại.
- Mẹ quá đáng lắm! Mẹ
vứt hết quần tụt của em.
Lại còn bắt từ giờ phải
mặc một đống quần chửa
mẹ mua nữa chứ! Làm
sao mà em mặc đc đây.
Quần chửa xấu chết đi
đc !
- Thôi mà! - Tôi kéo cô
ấy vào lòng. - Mẹ lo cho
em và cho cháu nên mới
như thế. Em chịu khó đi.
- Em ứ mặc quần chửa
đâu!
- Vậy em mặc váy nhé?
Đc ko anh đưa đi mua?
- Váy á? Hì, còn đỡ hơn
quần! - Cô ấy cười toe.
Rõ ràng cũng thích điệu
mà lâu nay giả vờ.
Thế là ngay lập tức, sau
khi đi làm chiều về, tôi
đưa Thanh Mai đi chọn
mua váy luôn. Lúc đầu
cũng có ghé qua cửa
hàng "Mẹ và bé" nhưng
khổ nỗi chẳng có cái váy
bầu nào vừa với cái bụng
eo thon của vợ tôi cả.
Thế là đành phải vào
shop thời trang trong
siêu thị mua váy bình
thường nhưng phải mặc
thoái mái và tất nhiên
ko chặt bụng. Thanh Mai
- vợ tôi
đúng là mặc gì cũng đẹp.
Cô ấy thử cái váy nào
trông cũng xinh. Nhìn cô
ấy trông cứ như một con
búp bê nhưng tinh
nghịch và nhí nhảnh lắm.
Thử váy mà cô ấy làm đủ
động tác bắt tôi lôi điện
thoại ra chụp hình cô ấy.
Phải công nhận thêm cái
nữa là vợ tôi chụp hình
rất ăn ảnh. Cái nào
trông cũng xinh và dễ
thương. Khác hẳn với
những lúc đanh đá, cáu
gắt của cô ấy. Vợ tôi
đúng là đẹp quá đi!
- Anh ơi, đôi cao gót này
đẹp quá! - Thanh Mai
reo lên khi đập vào mắt
chúng tôi là đôi cao gót
7 phân, trông vô cùng dễ
thương với hình cỏ 3 lá
lấp lánh đủ màu.
- Cao thế này em đi nổi
ko?
- Hì, 10 phân thì em mới
sợ thôi chứ 7 phân thì
bình thường. Nhớ lần trc
đi dự sinh nhật cùng em
ko? Em mặc váy đi đôi 7
phân đó!
- Và nhảy rất đẹp?
- ... - Cô ấy lại cười. Nụ
cười mà tôi rất thích mỗi
khi nhìn ngắm vợ mình.
Có lẽ kí ức về những
ngày tháng chúng tôi
chưa yêu nhau cũng có
biết bao những điều thú
vị và những kỉ niệm đẹp.
Thanh Mai cứ nằng nặc
đòi mặc váy và đi luôn
đôi cao gót mới mua về
nhà. Công nhận là nhìn
cô ấy rất đẹp khi mặc váy
và đi cao gót. Suốt cả lúc
từ siêu thị đi ra bãi đỗ xe
ai cũng phải liếc nhìn cô
ấy. Trông cô ấy đẹp như
một bông hoa tươi tắn
căng đầy nhựa sống và
long lanh bởi những giọt
sương mai! Chúng tôi đi
bên nhau như một cặp
đôi hoàn hảo nhất. Ko
biết có phải là tôi đang
tự sướng ko nhỉ? Nhưng
thực sự đó là những gì
mà tôi đã cảm nhận thấy.
Vừa bước vào nhà,
chúng tôi vội vã lên gác
ngay. Tại sợ lại bị mẹ la
đi mà ko biết đường về
ăn cơm. Gìơ đã 8 giờ hơn
rồi mà. Vừa sắp sửa bước
lên đến cửa phòng chúng
tôi giật mình bởi tiếng
mẹ ở ngay sau lưng mình
từ lúc nào.
- Đi đâu mà giờ hai đứa
mới dẫn xác về ?
- Chúng con đi mua ít
đồ.
- Ít à? Mấy túi lớn thế
kia mà kêu ít à?
- Lâu lâu chúng con
cũng phải mua sắm chứ
mẹ. Thôi bọn con đi cả
ngày rồi, bọn còn về
phòng tắm đây.
- Đứng lại!
- Dạ!
- Thanh Mai cởi cao gót
ra.
- Dạ?
- Có biết là mình đang
có chửa ko? Mang bầu
mà đi đôi cao gót cao
thế kia hả?
- Dạ!... Nhưng...
- Ko nói nhiều! Cởi ra
đưa đây, khi nào đẻ
xong tôi trả!
- Kìa mẹ, mới có 2 tháng
thôi mà.
- Anh lại còn nói nữa à?
Vợ anh ko biết đến cả
anh cũng thế nốt hả?
Thấy vợ đi dép cao thế
mà cũng để yên đc.... Ơ
hay, chị còn chưa cởi ra
à?
- Dạ ko! Con cởi ngay
đây ạ! - Cầm đôi dép cao
gót của Thanh Mai
trong tay mẹ tôi bình
thản bước xuống cầu
thang, vừa đi bà vẫn
buông thêm vài câu. - Từ
giờ chỉ đc đi dép thấp
thôi biết chưa! Tôi mà
thấy còn đi dép cao nữa
thì anh chị chết với tôi.
Đúng là... con với chả
cái. Có lớn mà ko có
khôn!
Thanh Mai mếu máo
nhìn tôi. Gìơ đây làm
việc gì cũng bị mẹ tôi vin
vào: "Vì con có bầu".
Xem đó, từ chuyện cấm
vận chúng tôi, cho đến
chuyện mặc quần áo và
giờ là giày dép. Thế
nhưng mọi chuyện mẹ
tôi vẫn chưa dừng ở đây
đâu!